Hi Seito,
Từ hôm đọc bài tình yêu đảng của bạn, cũng đã định có vài lời nhưng loay hoay mãi đến bây giờ mới viết được. Đọc bài của bạn biết bạn rất nặng tình với đảng, những dòng chữ viết ra về đảng chẳng khác gì lời âu yếm của một chàng trai đối với một cô gái mà mình ngưỡng mộ. Tình yêu bao giờ cũng đẹp và nên đựợc trân trọng. Hôm nay mình muốn nói với bạn đôi điều, cũng chỉ quanh chuyện tình yêu. Về tình yêu có lẽ chừng nào còn con người thì chừng đó người ta còn bàn luận. Bạn yêu đảng ư, đâu chỉ có mình bạn yêu, tình yêu là nơi người ta tìm thấy sự đồng cảm, tìm thấy sự thương yêu, tìm thấy những gì hấp dẫn và mới lạ, âu cũng là chuyện bình thường. Ngay cả những tên tướng cướp, những kẻ sát nhân cũng vẫn có người yêu cơ mà.
Tôi cũng có một người yêu và tôi cũng yêu người đó nồng nàn như bạn vậy, có lẽ bạn cũng đã từng nghe qua tên người ấy. Cô ta (anh ta) có tên là TỰ DO bạn ạ. TỰ DO đặc biệt lắm, hầu như trên thế gian này ai cũng mến mộ cô ta (bạn đừng nhầm với laliberte ở diễn đàn này nhé, tuy cô ta cũng rất rất dễ thương). Ở nơi đâu vắng bóng cô ta, ở đó con người buồn thảm. Ở đâu không có cô ta ở đó ngự trị nghèo nàn, lạc hậu, chỗ đó sẽ là nơi trú ngụ của những tâm hồn tăm tối. Cô ta là nguồn sống, nguồn hạnh phúc, là khởi đầu của sự phát triển. Cô ta đẹp vậy, hấp dẫn vậy nên cũng có rất nhiều người muốn chiếm đoạt làm của riêng, dấu kín không cho người khác biết đến.
Người tôi yêu buồn cười quá bạn Seito nhỉ, ai lại yêu cái người mà toàn nhân loại đều yêu? Có thể bạn không tin, nhưng bạn hãy xem những lời sau đây của cụ Chủ Tịch ngày còn thanh niên để biết cụ cũng mê cô TỰ DO say đắm thế nào, những dòng tình cảm này được cụ trình bày tại hội nghị hòa bình Véc-xây (19.06.1919) và thường được nhắc tới với cái tên "Yêu sách của nhân dân An nam":
- Điều 1: Yêu cầu ân xá đối với tất cả chính trị phạm.
- Điều 2: Đòi cải cách nền công lý ở Đông Dương nhằm đảm bảo cho người bản xứ được hưởng những đảm bảo về mặt pháp luật như người châu Âu.
- Điều 3: Tự do báo chí.
- Điều 4: Tự do hội họp.
- Điều 5: Tự do đi lại (xuất nhập cảnh), tự do cư trú.
- Điều 6: Tự do giáo dục, và được lập trường kỹ thuật, trường chuyên nghiệp tại các tỉnh cho dân bản xứ.
- Điều 7: Đòi thay thế chế độ ra sắc lệnh bằng chế độ ra các đạo luật.
- Điều 8: Đòi có đoàn đại biểu thường trực của người bản xứ cử ra tại Nghị viện Pháp.
Và có lẽ đây cũng là lý do chính tại sao dân ta đã đi theo tiếng gọi của cụ Chủ Tịch đấu tranh giành TỰ DO, nối tiếp truyền thống cha ông, không quản ngại hy sinh gian khó. Ngày ấy chắc chẳng có người dân nào nghĩ đến CNXH, nghĩ đến CNCS, nhưng TỰ DO và ĐỘC LẬP chắc ai cũng biết. Đất nước không có đảng vẫn là Tổ quốc nhưng đất nước không có TỰ DO sẽ không còn là Tổ quốc nữa. Cụ chủ tịch cũng đã từng nói: độc lập mà không có tự do thì độc lập cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Trong bài tỏ tình với đảng, một nguyên do của bạn yêu đảng bởi vì trong hàng ngũ của đảng có biết bao người đã hy sinh thân mình vì độc lập tự do cho dân tộc, độc lập tự do chứ không phải CNXH. Đối với những người này tôi cũng như bạn không hề nghi ngờ chút nào tấm lòng yêu nước của họ. Lòng yêu nước ở những con người bình thường đã hy sinh thân mình cho tổ quốc bao giờ cũng chân thật, không giả dối. Nhưng lòng yêu nước cũng là một trong những đặc tính dễ bị lợi dụng nhất ở con người. Không ai có thể không tin những Hồng vệ binh Trung quốc, khi chĩa súng vào đồng bào mình lại không nghĩ đó là hành động yêu nước. Những anh nông dân Nga thật thà chất phác khi lùa đồng bào mình vào những KULAG rất nhiều người nghĩ rằng họ đang vì Tổ Quốc. Những người tham gia đấu tố trong cải cách ruộng đất ở Việt nam cũng sẽ không bao giờ ân hận với những hành động của mình vì họ nghĩ đó là hành động yêu nước và được cả một đám đông nhiệt tình cổ vũ. Những kẻ sát nhân dưới chính thể phát xít tại Đức khi hành động họ cũng nghĩ mình vì Tổ quốc, vì dân tộc Đức. Những tên lính dưới thời Polpot tại Căm pu chia cũng vậy.
Hãy trân trọng với những con người yêu nước, nhưng hãy cảnh giác với những kẻ cai trị luôn lợi dụng lòng yêu nước cho những mưu đồ không mấy tốt đẹp. Lòng yêu nước ở người dân thường bao giờ cũng chân thật nhưng ở kẻ cai trị không hẳn lúc nào cũng vậy.
Uh, lại lan man quá rồi đang chuyện người yêu của bạn, người yêu của tôi lại nhảy sang lòng yêu nước thế có chán không chứ. Ta quay lại với bạn tình vậy.
Bạn rất tự hào và yêu quý người yêu, bạn nhìn thấy ở người mình yêu lúc nào cũng tỏa hào quang chiến thắng, ngọt ngào tình người, tình đồng chí, ai đang yêu mà chẳng vậy, vả lại bạn yêu chàng ta từ lúc chưa lọt lòng cơ mà. Nghĩ đến hạnh phúc của bạn tôi lại cảm thấy buồn cho hạnh phúc của mình. Vì sao yêu đảng là yêu Tổ quốc còn yêu TỰ DO là phản động? Không biết có bao giờ bạn nghĩ đến hạnh phúc của người khác không? Người ta cũng muốn yêu thiết tha như bạn. Có bao giờ bạn hỏi người yêu của bạn, tức là đảng, tại sao lại cấm người khác không được yêu người mà họ yêu. Có bao giờ bạn hỏi vì sao đảng lại đưa hình nộm giả TỰ DO để bắt người ta yêu còn TỰ DO đích thực thì đảng giấu biệt? Đến đây có thể bạn sẽ nói: chỉ có những kẻ bất mãn, điên cuồng chống đảng, thiển cận mới không nhận thấy đất nước ta từ khi có đảng tự do hơn vạn lần thủa trước. Buồn nhỉ, không hiểu sao cái tự do ấy tôi vẫn không thấy giống cái tự do mà tôi hằng mong đợi. Đối với tôi TỰ DO giống với những gì cụ Chủ Tịch gần 100 trước nêu ra hơn là những gì người yêu của bạn ngày hôm nay ban phát. Chẳng lẽ nàng TỰ DO từ khi có đảng đã thay hình đổi dạng? Hay là cụ cũng điên?
Còn gì sung sướng hơn khi mình yêu và được người mình yêu yêu lại. Quả thật là tôi ghen với bạn. Bạn có một người yêu thù lao hậu hĩnh cho tình yêu của bạn còn người yêu của tôi thì lại bị người yêu của bạn bỏ tù, lý do? không ai giải thích được tại sao, bạn có thể giải thích được chăng? Đọc thư tình của bạn nhiều lúc tôi tự hỏi không biết mình đòi đảng thả cô TỰ DO ra thì có gì ảnh hưởng đến Seito không nhỉ. Chẳng lẽ cô TỰ DO lại là một kẻ độc ác? Cụ Chủ Tịch anh minh và những người ngày đầu theo cụ có nhầm lẫn gì chăng?
Nghe như bạn nói người yêu của bạn nay đang lâm bệnh nặng. Mình cũng biết và rất thông cảm với nỗi lo của bạn. Bệnh của đảng đã có từ lâu lắm rồi, có lẽ vì quá yêu nên Seito không nhận ra đó thôi. Bệnh này tất cả các đảng cộng sản đều mắc phải, phần đông đã qua đời chỉ còn sống sót một số rất ít. Tình trạng sức khỏe của đảng, với phương pháp trị liệu chỉ bằng thuốc xoa bóp như từ xưa đến giờ không biết rồi sẽ tiến triển đến đâu. Các đảng đông Âu và Liên xô sở dĩ qua đời cũng chỉ vì không dám dùng thuốc đặc trị. Theo mình biết thì nàng TỰ DO giỏi lắm, bệnh của đảng vào tay nàng nhất định sẽ qua khỏi. Không biết Seito có dám khuyên đảng thả TỰ DO ra để TỰ DO chữa bệnh cho đảng không? Được như vậy thì mình cũng mừng vì được gặp lại người mình yêu và Seito chắc cũng mừng vì khả năng sống với một người yêu khỏe mạnh, trong sạch là hoàn toàn có thể.
Thấy trong thư Seito có vẻ bức xúc với sự kiện ngày càng có nhiều người chê trách đảng nặng lời. Ai thực lòng yêu, cũng đều xót xa như vậy cả. Nhưng cũng cần phải tỉnh táo để xem họ nói có lý không đã. Thiên hạ thường bảo khi yêu củ Ấu cũng tròn là do vậy. Chắc rằng Seito cũng không muốn sống với người có bệnh truyền nhiễm luôn giấu kín và không chịu chữa? Seito có lẽ cũng thường nghe những từ như: đảng ta vĩ đại thật, chủ nghĩa Marx Lenin là con đường tất yếu của dân tộc ta... và nhiều thứ lắm tuyệt vời lắm, nhiều thắng lợi vĩ đại lắm kể sao cho hết. Nhưng có bao giờ Seito nghĩ rằng giả như cuộc kháng chiến chống Pháp giành độc lập thắng lợi, không phải do đảng cs lãnh đạo mà là một đảng dân tộc nào đó thì sự thể sau đó sẽ ra sao nhỉ? (tất nhiên đây cũng chỉ là một giả thiết còn thực tế vẫn là thực tế). Cứ thả cho trí tưởng tượng đi theo giả thuyết này ta sẽ thấy ngay rằng sẽ không có cuộc cải cách ruộng đất đẫm máu đồng bào, sẽ không có cuộc chiến tranh ý thức hệ 20 năm tiếp theo với hơn 3 triệu người chết, đất nước tan hoang, lòng người ly tán. Sẽ không có trăm nghìn đồng bảo bỏ xác ngoài biển cả ( tôi gọi là đồng bào mặc dù đảng gọi họ là lũ phản bội tổ quốc). Người Việt sẽ không phải làm bảo tàng để tưởng nhớ thời bao cấp. Sẽ không được nghe những bài ca, những áng văn hoành tráng ca ngợi cuộc đổi mới bởi vì đương nhiên nó là như vậy, đương nhiên cánh cửa Viêt nam lúc nào cũng mở để giao lưu với bên ngoài. Mới đây trong mội buổi gặp mặt với sinh viên trường Luật ông Nguyễn Trần Bạt, một doanh nhân rât thành công trong thời kỳ đổi mới có nói rằng: "Ngoài cuộc Cách mạng Tháng Tám và cuộc Giải phóng Miền Nam ra, tôi chưa thấy việc gì hệ trọng hơn việc nước chúng ta gia nhập WTO. Đây là một quyết định chính trị vô cùng sáng suốt của những người lãnh đạo Việt Nam." Nếu quả đúng như vậy thì việc dẫn dắt nước ta đi vào con đường XHCN là một sai lầm vô cùng nghiêm trọng, mang tính lịch sử và đảng phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Lại tiếp tục với giả thiết của ta, nếu ta không phải là một nước XHCN thì việc hội nhập là chuyện thường tình như 150 nước khác cũng đã từng làm chứ đâu có gì ghê gớm lắm. Chỉ có CNXH mới tách nước ta ra khỏi cộng đồng thế giới mấy chục năm qua, và giờ đây ta vui vì ta trở lại, nhưng cũng nên buồn vì đã hoang phí một khoảng thời gian quá dài cho những mơ mộng viển vông. Ta đã kết thúc "thắng lợi" một con đường vòng hơn 60 năm, nay ta trở lại với cộng đồng thế giới và là một trong những người đi sau cùng của đoàn người đó. Nghĩ vậy có thấy chua chát quá không, khi mà vẫn cảm thấy mình là anh hùng thời đại. Điều có lẽ đau đớn hơn cả là dân trí của chúng ta giờ đây lại còn thấp hơn sáu mươi năm trước nhiều lắm. Cách đây sáu mươi năm dân ta còn trong vòng nô lệ thế mà đã dám đứng lên tự làm chủ đời mình, chấp nhận bầu cử tự do, đa nguyên đa đảng không một chút băn khoăn. Tôi chưa hề nghe kể rằng người dân lúc đó lo sợ cảnh loạn lạc 12 sứ quân, đời sống bất an, trộm cướp hoành hoành khi có dân chủ, đa đảng. Không nghe thấy ai kể người thời đó họ lo các đảng phải chỉ mài dành dật miếng ăn, mưu lợi riêng cho mình như nhiều người ngày nay thường nghĩ về dân chủ. Ngày xưa đã thế nếu không có 60 năm giáo dục kiểu con người mới xhcn chắc rằng dân trí nước ta sẽ còn hơn hồi đó nhiều lắm. Nhiều khi mình cứ tự hỏi, chẳng lẽ 60 năm u mê, đi quanh đi quẩn không hề làm cho chúng ta phải suy nghĩ chút nào sao, khi vẫn thấy rất nhiều người hình như chưa cảm thấy tởn, họ vẫn rất còn hăng say với thiên đường mờ mịt.
Lan man nhiều chuyện quá. Người yêu của bạn, người yêu của mình. Trong con mắt của những người đang yêu, người yêu bao giờ cũng đẹp, chỉ có người ngoài cuộc mới thấy rõ mà thôi. Thôi mình kết thúc tại đây. Cũng còn có nhiều chuyện để nói, nhưng vì người yêu của chúng ta đều tham gia chuyện chính trị nhiều quá, cho nên đã nói về họ là lại phải nói đến chính trị, một đề tài chẳng mấy thơ mộng có phải không?
Hẹn bạn lần khác.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment