Tuesday, September 11, 2007
Vietnam: Fledgling Democracy Movement Under Threat
Hundreds Join Groundbreaking Campaign Calling for Basic Rights
A wide array of Catholic priests, Buddhist monks, former political prisoners, former Communist Party officials, veterans, academics, teachers, nurses, engineers, writers, businesspeople and many ordinary citizens have signed the two appeals: the “Appeal for Freedom of Political Association” of April 6; and the “2006 Manifesto on Freedom and Democracy for Vietnam” of April 8 (also known as the “2006 Democracy Manifesto”).
“It’s extraordinary that hundreds of citizens across Vietnam have boldly shown their support for political change in a written petition,” said Brad Adams, Asia Director at Human Rights Watch. “In Vietnam, the mere act of signing such documents routinely triggers a police investigation, detention and often imprisonment.”
While much smaller groupings of prominent Vietnamese dissidents have signed appeals for human rights and democracy in the past decade, this is the first time in recent years that so many people have signed on to public petitions.
The Vietnamese authorities have already begun to respond, but with harassment rather than dialogue. After the release of the first appeal on April 6, police briefly detained and interrogated several of the more prominent activists who signed it. These activists include writer Do Nam Hai (who also goes under the pen name Phuong Nam), Mennonite clergyman the Rev. Nguyen Hong Quang, and lawyer Nguyen Van Dai. Police used tape to seal Do Nam Hai’s computer and instructed the local Internet service provider to cut off his Internet access.
At the same time, activists have launched an unsanctioned newspaper, Tu Do Ngon Luan (“Free Expression”), which has published two editions since April. In addition, a number of reporters and bloggers have formed an underground media group called the Free Journalists Association of Vietnam.
Among the initiators of the April appeals are prominent dissidents and former political prisoners from Hanoi, Hue and Ho Chi Minh City, including academic Hoang Minh Chinh, teacher Nguyen Khac Toan, Hoa Hao Buddhist leader Le Quang Liem, professor Nguyen Chinh Ket and Catholic priests the Rev. Chan Tin and the Rev. Nguyen Van Ly.
The group’s first public statement, an “Appeal for Freedom of Political Association," was released on April 6 and signed by 116 individuals. On April 8, the “2006 Manifesto on Freedom and Democracy for Vietnam” was released and signed by 118 people. The five-page manifesto calls for: a pluralistic and multiparty political system; freedom of information and of opinion; freedom of religion; freedom to participate in independent labor unions; and freedom to assemble, form associations and political parties and stand for elected offices. As of May 8 – the one-month anniversary of the manifesto – 424 citizens had signed on.
On April 30, the activists, calling themselves the “04/08/06 Group” – the date of the manifesto – issued a protest letter signed by 178 people to denounce the harassment of Do Nam Hai, the Rev. Nguyen Hong Quang and Nguyen Van Dai. In that letter, two prominent Catholic priests, the Rev. Phan Van Loi and former political prisoner the Rev. Nguyen Van Ly, threatened to go on indefinite hunger strike if the arrests and harassment continued.
The two appeals were issued as Vietnam conducted its tenth Communist Party National Congress from April 18-24, at which time a significant turnover in the Politburo was announced, with several key aging party veterans being replaced by younger members.
“This is a test for the new Politburo,” said Adams. “Will a younger generation allow greater latitude for dissent and pluralism, or will they continue to crack down on basic civil and political rights?”
With its bid to join the World Trade Organization still pending, Vietnam is seeking greater legitimacy and integration into the global economy. The Vietnamese government’s adherence to international human rights standards will be a factor in the U.S. State Department’s decision, expected in September, whether to remove its designation of Vietnam as a “Country of Particular Concern” for violations of religious freedom.
“Vietnam cannot expect to gain international legitimacy if it continues to clamp down on calls for human rights, political pluralism and religious freedom,” said Adams.
Background
Despite Vietnam’s ratification of the International Convention on Civil and Political Rights, the one-party state, dominated by the Vietnamese Communist Party, is intolerant of criticism. Media, political parties, religious organizations and labor unions are not allowed to exist without official sanction and oversight or to take actions that the government or the Communist Party consider contrary to their policies.
Activists who have used the Internet to call for democracy or criticize the government have been imprisoned on the basis of loosely defined national security provisions in Vietnam’s penal code, which violate international standards.
Internet dissidents have been imprisoned on charges of espionage or other national security crimes after using the Internet to disseminate opinions critical of the government. The journalist Nguyen Vu Binh is currently serving a five-year sentence, and Dr. Pham Hong Son is serving a seven-year sentence.
In mid-April, two well known journalists, Duong Phu Cuong and Nguyen Huy Cuong, were detained and harassed at the airport in Ho Chi Minh City and prevented from attending a conference in Manila on free expression in Asian cyberspace.
In late February, Do Nam Hai and Nguyen Khac Toan, a democracy activist and “cyber-dissident” who had just been released from prison, were arrested at an Internet café in Hanoi and briefly detained. Police inspected Toan’s e-mails, printing out a number of them. The two men were then taken to the police station and questioned for several hours. Toan was reportedly charged with violating conditions of his house arrest (after his release from prison he was required to serve five years of house arrest). Do Nam Hai was reportedly charged with violating Decree 55, which prohibits people from accessing banned Internet websites.
(New York, May 11, 2006) – The Vietnamese government must end its harassment of members of a fledgling human rights and democracy movement, Human Rights Watch said today.
Since early April, shortly before the Vietnamese Communist Party held its tenth National Congress, hundreds of people in Vietnam have signed on to public appeals calling for respect of basic human rights, a multiparty political system, and freedom of religion and political association.A wide array of Catholic priests, Buddhist monks, former political prisoners, former Communist Party officials, veterans, academics, teachers, nurses, engineers, writers, businesspeople and many ordinary citizens have signed the two appeals: the “Appeal for Freedom of Political Association” of April 6; and the “2006 Manifesto on Freedom and Democracy for Vietnam” of April 8 (also known as the “2006 Democracy Manifesto”).
“It’s extraordinary that hundreds of citizens across Vietnam have boldly shown their support for political change in a written petition,” said Brad Adams, Asia Director at Human Rights Watch. “In Vietnam, the mere act of signing such documents routinely triggers a police investigation, detention and often imprisonment.”
While much smaller groupings of prominent Vietnamese dissidents have signed appeals for human rights and democracy in the past decade, this is the first time in recent years that so many people have signed on to public petitions.
The Vietnamese authorities have already begun to respond, but with harassment rather than dialogue. After the release of the first appeal on April 6, police briefly detained and interrogated several of the more prominent activists who signed it. These activists include writer Do Nam Hai (who also goes under the pen name Phuong Nam), Mennonite clergyman the Rev. Nguyen Hong Quang, and lawyer Nguyen Van Dai. Police used tape to seal Do Nam Hai’s computer and instructed the local Internet service provider to cut off his Internet access.
At the same time, activists have launched an unsanctioned newspaper, Tu Do Ngon Luan (“Free Expression”), which has published two editions since April. In addition, a number of reporters and bloggers have formed an underground media group called the Free Journalists Association of Vietnam.
Among the initiators of the April appeals are prominent dissidents and former political prisoners from Hanoi, Hue and Ho Chi Minh City, including academic Hoang Minh Chinh, teacher Nguyen Khac Toan, Hoa Hao Buddhist leader Le Quang Liem, professor Nguyen Chinh Ket and Catholic priests the Rev. Chan Tin and the Rev. Nguyen Van Ly.
The group’s first public statement, an “Appeal for Freedom of Political Association," was released on April 6 and signed by 116 individuals. On April 8, the “2006 Manifesto on Freedom and Democracy for Vietnam” was released and signed by 118 people. The five-page manifesto calls for: a pluralistic and multiparty political system; freedom of information and of opinion; freedom of religion; freedom to participate in independent labor unions; and freedom to assemble, form associations and political parties and stand for elected offices. As of May 8 – the one-month anniversary of the manifesto – 424 citizens had signed on.
On April 30, the activists, calling themselves the “04/08/06 Group” – the date of the manifesto – issued a protest letter signed by 178 people to denounce the harassment of Do Nam Hai, the Rev. Nguyen Hong Quang and Nguyen Van Dai. In that letter, two prominent Catholic priests, the Rev. Phan Van Loi and former political prisoner the Rev. Nguyen Van Ly, threatened to go on indefinite hunger strike if the arrests and harassment continued.
The two appeals were issued as Vietnam conducted its tenth Communist Party National Congress from April 18-24, at which time a significant turnover in the Politburo was announced, with several key aging party veterans being replaced by younger members.
“This is a test for the new Politburo,” said Adams. “Will a younger generation allow greater latitude for dissent and pluralism, or will they continue to crack down on basic civil and political rights?”
With its bid to join the World Trade Organization still pending, Vietnam is seeking greater legitimacy and integration into the global economy. The Vietnamese government’s adherence to international human rights standards will be a factor in the U.S. State Department’s decision, expected in September, whether to remove its designation of Vietnam as a “Country of Particular Concern” for violations of religious freedom.
“Vietnam cannot expect to gain international legitimacy if it continues to clamp down on calls for human rights, political pluralism and religious freedom,” said Adams.
Background
Despite Vietnam’s ratification of the International Convention on Civil and Political Rights, the one-party state, dominated by the Vietnamese Communist Party, is intolerant of criticism. Media, political parties, religious organizations and labor unions are not allowed to exist without official sanction and oversight or to take actions that the government or the Communist Party consider contrary to their policies.
Activists who have used the Internet to call for democracy or criticize the government have been imprisoned on the basis of loosely defined national security provisions in Vietnam’s penal code, which violate international standards.
Internet dissidents have been imprisoned on charges of espionage or other national security crimes after using the Internet to disseminate opinions critical of the government. The journalist Nguyen Vu Binh is currently serving a five-year sentence, and Dr. Pham Hong Son is serving a seven-year sentence.
In mid-April, two well known journalists, Duong Phu Cuong and Nguyen Huy Cuong, were detained and harassed at the airport in Ho Chi Minh City and prevented from attending a conference in Manila on free expression in Asian cyberspace.
In late February, Do Nam Hai and Nguyen Khac Toan, a democracy activist and “cyber-dissident” who had just been released from prison, were arrested at an Internet café in Hanoi and briefly detained. Police inspected Toan’s e-mails, printing out a number of them. The two men were then taken to the police station and questioned for several hours. Toan was reportedly charged with violating conditions of his house arrest (after his release from prison he was required to serve five years of house arrest). Do Nam Hai was reportedly charged with violating Decree 55, which prohibits people from accessing banned Internet websites.
Vietnam democracy movement under attack
Analaysts say Vietnam's Bloc 8406 pro-democracy movement is under attack from a communist government unwilling to tolerate political dissent only a year after it was founded.
Analysts and human rights groups says while Vietnam is winning praise for its booming economy, stock market and global integration, a series of arrests and the jailing of an activist Catholic priest have been condemned as a return to darker days.
The crackdown against the underground movement, with more trials expected soon, has soured otherwise blossoming relations with the United States.
On the eve of the movement's first anniversary, Human Rights Watch says Vietnam is cracking down on Bloc 8406 organisers and their families.
Bloc 8406 takes its name from the date it was founded, the 8th of April 2006.
The movement includes academics, clergy, writers, medical doctors, engineers, nurses, businessmen, army veterans and ordinary citizens.
Working under the threat of arrest, they communicate online with each other and exile groups and gathered signatures, now claiming 2,000 members.
Analysts and human rights groups says while Vietnam is winning praise for its booming economy, stock market and global integration, a series of arrests and the jailing of an activist Catholic priest have been condemned as a return to darker days.
The crackdown against the underground movement, with more trials expected soon, has soured otherwise blossoming relations with the United States.
On the eve of the movement's first anniversary, Human Rights Watch says Vietnam is cracking down on Bloc 8406 organisers and their families.
Bloc 8406 takes its name from the date it was founded, the 8th of April 2006.
The movement includes academics, clergy, writers, medical doctors, engineers, nurses, businessmen, army veterans and ordinary citizens.
Working under the threat of arrest, they communicate online with each other and exile groups and gathered signatures, now claiming 2,000 members.
Tiến trình dân chủ hóa Việt Nam: Chặt cây hay vun xới thay đổi chất đất?
tqvn2004
Cách đây lâu lâu, tôi có viết trên "Túm tum tán dóc" rằng không chỉ người Việt trong nước mới cần thay đổi nhận thức, mà người Việt ở nước ngoài cũng cần có sự thay đổi. Như thế Việt Nam mới mong có cơ hội dân chủ hóa.
Tôi nhớ sau đó bác 7604 đã khởi động một thread dài về "Cờ Vàng và sự cởi mở của người Việt trong và ngoài nước", nhưng chủ đề cờ Vàng không phải là ẩn ý phía sau câu nói của tôi. Vì lúc đó tôi cũng bận nên chưa thể trả lời kỹ lưỡng được.
Vậy ý của tôi lúc đó là gì? Xin được lôi lại câu của bác Luke mà tôi thấy là rất quá chí lý và đã thuổng đưa lên Suy Ngẫm ở trang chủ để giải trình vấn đề này:
Cá nhân tôi cho rằng đó là quan niệm sai lầm. Chúng ta cần phải thấy rằng độc tài Đảng trị quả là một nỗi bất hạnh, nhưng xét cho cùng nó cũng chỉ là hệ quả của văn hóa dân tộc phong kiến, mà theo cụ Phan Bội Châu là "chỉ có gia nô mà không có quốc dân". Chúng ta hãy tưởng tượng Đảng CSVN là cái cây đâm chồi từ mảnh đất "văn hóa gia nô phong kiến" rất thuận lợi kia. Vậy chúng ta nên chọn giải pháp nào: Chặt cái cây độc, hay cải tạo đất sao cho những cây độc như thế không có khả năng tồn tại?

Hình 1: Chặt cây hay vun xới thay đổi chất đất?
Câu trả lời đã được cụ Phan Chu Trinh đưa ra cách đây gần 100 năm: "... người nước Nam chui núp dưới chính thể chuyên chế trên ngàn năm, chưa có tư cách quốc dân độc lập, dầu có nhờ cậy sức nước ngoài thì chỉ diễn cái trò "dịch chủ tái nô" không có ích gì". Quả đúng như thế, nếu chúng ta chưa có tư cách quốc dân, chặt cây độc này đi thì cũng chỉ mọc ra cây độc khác, chẳng ích lợi gì.
Mục tiêu của phong trào dân chủ vì thế phải đặt cao hơn: Nâng cao dân trí, thay đổi tư tưởng, khuyến khích ý thức công dân; chứ không phải tìm mọi cách hạ gục Cộng sản. Khi chúng ta có xã hội công dân với tri thức, nếp suy nghĩ độc lập và tư tưởng tự do - dân chủ, thì những độc tài và ý thức hệ Cộng sản sai lầm và cổ hủ sẽ tự động bị đào thải. Những công dân trong xã hội văn minh sẽ tự nhìn thấy quyền lợi của mình bị đe dọa, và đứng lên phản kháng sự chuyên quyền của bất cứ chế độ độc tài nào. Khi đã xác định mục tiêu rõ ràng như thế, chúng ta có một hệ quả quan trọng: phải thực hiện việc tuyên truyền xây dựng hình ảnh người công dân có đầy đủ trách nhiệm và trí tuệ để đảm đương một xã hội dân chủ tương lai.
Để làm được điều này, chung ta phải cân nhắc lại nội dung và phương thức tuyên truyền. Tự do - dân chủ phải được coi là "một món hàng cần bán", và chúng ta phải suy nghĩ xem "marketing" thế nào để có nhiều người mua nhất.
Nếu có thể vẽ đồ thị phân bổ tư tưởng của người Việt Nam trên một trục, từ Chống Cộng tới Cộng Sản, thì tôi tưởng tượng nó sẽ giống hình vẽ dưới đây. Người Việt hải ngoại phần nhiều sẽ nghiêng về phía có tư tưởng chống Cộng (cực đoan nhiều ít ra sao tôi không biết, nhưng ghét Cộng sản thì chắc chắn là rất đông
), và ngược lại người Việt trong nước sẽ phần nhiều có tư tưởng thân Cộng, bởi ảnh hưởng của giáo dục và thông tin đại chúng. Tuy nhiên, đa số không ngả hẳn về phía Cộng sản, thậm chí đang có chầm chậm dịch chuyển theo hướng ngược lại. Tôi tạm chia ra hai loại báo chí, báo chí trong nước lệch về phía Cộng sản, và báo chí ngoài nước lệch về phía chống Cộng.
Theo lý thuyết thì người ta chỉ đọc báo chí (hay mua hàng hóa) gần với quan điểm (hay sở thích) của mình nhất. Như thế, ô vuông mầu hồng sẽ thể hiện "vùng phủ sóng" của báo chí trong nước và ô vuông mầu xanh lá cây thể hiện "vùng phủ sóng" của báo chí hải ngoại.

Hình 2: Sơ đồ phân bố quan niệm và vị trí báo chí hiện tại
Có thể thấy rằng nếu chúng ta tiếp tục nói những vấn đề ở xa tâm "Trung Dung" thì lượng bạn đọc mà chúng ta phủ sóng được sẽ thấp hơn nhiều so với báo chí trong nước. Chúng ta có thể đổ lỗi cho bức tường lửa mà Đảng CSVN dựng lên, nhưng với trào lưu blog và diễn đàn đang nở rộ, thông tin đã dễ đến với bạn đọc hơn nhiều nhưng số người quan tâm tăng lên không đáng kể. Đó là do họ "dị ứng" (theo cách nói của các bác thân Cộng
) với nội dung mà báo chí hải ngoại cung cấp, họ thấy báo chí trong nước gần gũi với cuộc sống của mình hơn.
Thật vậy, trong khi báo chí hải ngoại chậm thay đổi với thời cuộc, báo chí trong nước (trừ những tờ bị kiểm soát chặt chẽ như Công An, Nhân Dân hay Tạp chí Cộng Sản
) đã tự dịch chuyển khá nhanh vào trung tâm, để đón bắt độc giả nhiều hơn. Đơn cử là VietnamNet, họ không còn suốt ngày đưa tin ủng hộ Đảng CSVN nữa, mà đã nhanh nhạy đăng những bài phê phán nhẹ nhàng của Nguyễn Trung hay Vũ Minh Khương, và gần đây còn mở trang bạn đọc tự viết. Đó là những tiến bộ mà báo chí hải ngoại chưa làm được, nếu không muốn nói là có những bước lùi như vụ biểu tình phản đối tờ Viet Weekly vừa qua.

Hình 3: Sơ đồ phân bố quan niệm và vị trí báo chí tương lai
Để có thể cạnh tranh với báo chí trong nước và chiếm lĩnh "thị phần bạn đọc" lớn hơn, báo chí hải ngoại cần có những thay đổi chuyển dịch ra khỏi quỹ đạo cũ (như hình 3). Một BBC Việt Ngữ hay Talawas là một ví dụ đáng noi theo, và phải tránh càng xa càng tốt cách chống cộng cực đoan của Vietnam Exodus. Chửi bới Cộng Sản thối nát hay cụ Hồ "thong manh" chẳng làm sứt cái vẩy nào của Đảng CSVN, nhưng lại khiến phần đông dân chúng xa lánh những bài viết của phe "dân chủ". Vì thế, nhìn nhận vấn đề một cách đa chiều, tìm hiểu rõ quan điểm và các vấn đề của người Việt trong nước để viết bài cho phù hợp là việc cần làm. Thế mạnh của báo chí hải ngoại là kinh nghiệm cuộc sống, tri thức khoa học kỹ thuật ở các quốc gia phát triển; nhưng dường như chúng ta chưa khai thác hết. Quanh đi quẩn lại vẫn chỉ phê phán Đảng CSVN dâng đất dâng biển, độc tài; còn quá ít những bài thực dụng về các nguyên tắc giáo dục, môi trường hay kinh tế. Cần biết rằng chúng ta có thể tác động gián tiếp tới hệ thống chính trị qua các đề tài thực dụng như thế.
Trên đây tôi lấy báo chí nói chung làm đối tượng phân tích. Nhưng những phân tích đó cũng đúng cho các bài viết trên diễn đàn hay blog, những trao đổi giữa cá nhân với cá nhân hay thông điệp của tổ chức dân chủ. Nói tóm lại là, cực đoan là điều cần phải tránh, nói phải chú ý tới đối tượng đang lắng nghe, và cuối cùng là bàn về chính trị không phải là cách duy nhất để thay đổi tư duy chính trị
Tôi nhớ sau đó bác 7604 đã khởi động một thread dài về "Cờ Vàng và sự cởi mở của người Việt trong và ngoài nước", nhưng chủ đề cờ Vàng không phải là ẩn ý phía sau câu nói của tôi. Vì lúc đó tôi cũng bận nên chưa thể trả lời kỹ lưỡng được.
Vậy ý của tôi lúc đó là gì? Xin được lôi lại câu của bác Luke mà tôi thấy là rất quá chí lý và đã thuổng đưa lên Suy Ngẫm ở trang chủ để giải trình vấn đề này:
Sau một thời gian tham gia các diễn đàn trong nước và hải ngoại, em có một định nghĩa mới về Cộng Sản như sau:
Cộng Sản là thứ để các bác trút giận và đổ lỗi khi gặp bất cứ vấn đề gì không như ý trong xã hội: "tại xã hội Cộng Sản nó thế", "tại đám Cộng Sản lên cầm quyền nên mới thế", "nếu không có tụi Cộng Sản này thì tao đã thế này, thế kia rồi", "nếu không có Cộng Sản thì Việt Nam đã thế này thế kia rồi".
Nói tóm lại thì tất cả mọi tội lỗi đều đổ lên đầu Cộng Sản tất, còn dân Việt Nam thì thông minh tuyệt đỉnh, đoàn kết gắn bó với nhau chặt chẽ cực kỳ, không có Cộng Sản thì Việt Nam chắc cũng đứng nhất nhì thế giới chứ chẳng chơi!
Công bằng mà nói, không phải các bác hải ngoại nào cũng nghĩ Cộng Sản là nguyên nhân của mọi nguyên nhân, là nỗi bất hạnh của dân tộc Việt Nam, và chỉ cần giải phóng khỏi tai ách Cộng Sản là dân tộc Việt Nam sẽ vươn lên. Nhưng qua tiếp xúc, tôi phải thừa nhận rằng số này không nhiều. Và cũng có một số nhà đấu tranh dân chủ trong nước cũng chia sẻ suy nghĩ này của đa số ở hải ngoại, điển hình là nhóm 8406 hay Liên minh Dân chủ Nhân Quyền Việt Nam, thể hiện qua những bài viết gần đây của họ.Cộng Sản là thứ để các bác trút giận và đổ lỗi khi gặp bất cứ vấn đề gì không như ý trong xã hội: "tại xã hội Cộng Sản nó thế", "tại đám Cộng Sản lên cầm quyền nên mới thế", "nếu không có tụi Cộng Sản này thì tao đã thế này, thế kia rồi", "nếu không có Cộng Sản thì Việt Nam đã thế này thế kia rồi".
Nói tóm lại thì tất cả mọi tội lỗi đều đổ lên đầu Cộng Sản tất, còn dân Việt Nam thì thông minh tuyệt đỉnh, đoàn kết gắn bó với nhau chặt chẽ cực kỳ, không có Cộng Sản thì Việt Nam chắc cũng đứng nhất nhì thế giới chứ chẳng chơi!
Cá nhân tôi cho rằng đó là quan niệm sai lầm. Chúng ta cần phải thấy rằng độc tài Đảng trị quả là một nỗi bất hạnh, nhưng xét cho cùng nó cũng chỉ là hệ quả của văn hóa dân tộc phong kiến, mà theo cụ Phan Bội Châu là "chỉ có gia nô mà không có quốc dân". Chúng ta hãy tưởng tượng Đảng CSVN là cái cây đâm chồi từ mảnh đất "văn hóa gia nô phong kiến" rất thuận lợi kia. Vậy chúng ta nên chọn giải pháp nào: Chặt cái cây độc, hay cải tạo đất sao cho những cây độc như thế không có khả năng tồn tại?
Hình 1: Chặt cây hay vun xới thay đổi chất đất?
Mục tiêu của phong trào dân chủ vì thế phải đặt cao hơn: Nâng cao dân trí, thay đổi tư tưởng, khuyến khích ý thức công dân; chứ không phải tìm mọi cách hạ gục Cộng sản.
Mục tiêu của phong trào dân chủ vì thế phải đặt cao hơn: Nâng cao dân trí, thay đổi tư tưởng, khuyến khích ý thức công dân; chứ không phải tìm mọi cách hạ gục Cộng sản. Khi chúng ta có xã hội công dân với tri thức, nếp suy nghĩ độc lập và tư tưởng tự do - dân chủ, thì những độc tài và ý thức hệ Cộng sản sai lầm và cổ hủ sẽ tự động bị đào thải. Những công dân trong xã hội văn minh sẽ tự nhìn thấy quyền lợi của mình bị đe dọa, và đứng lên phản kháng sự chuyên quyền của bất cứ chế độ độc tài nào. Khi đã xác định mục tiêu rõ ràng như thế, chúng ta có một hệ quả quan trọng: phải thực hiện việc tuyên truyền xây dựng hình ảnh người công dân có đầy đủ trách nhiệm và trí tuệ để đảm đương một xã hội dân chủ tương lai.
Để làm được điều này, chung ta phải cân nhắc lại nội dung và phương thức tuyên truyền. Tự do - dân chủ phải được coi là "một món hàng cần bán", và chúng ta phải suy nghĩ xem "marketing" thế nào để có nhiều người mua nhất.
Nếu có thể vẽ đồ thị phân bổ tư tưởng của người Việt Nam trên một trục, từ Chống Cộng tới Cộng Sản, thì tôi tưởng tượng nó sẽ giống hình vẽ dưới đây. Người Việt hải ngoại phần nhiều sẽ nghiêng về phía có tư tưởng chống Cộng (cực đoan nhiều ít ra sao tôi không biết, nhưng ghét Cộng sản thì chắc chắn là rất đông
Theo lý thuyết thì người ta chỉ đọc báo chí (hay mua hàng hóa) gần với quan điểm (hay sở thích) của mình nhất. Như thế, ô vuông mầu hồng sẽ thể hiện "vùng phủ sóng" của báo chí trong nước và ô vuông mầu xanh lá cây thể hiện "vùng phủ sóng" của báo chí hải ngoại.
Hình 2: Sơ đồ phân bố quan niệm và vị trí báo chí hiện tại
Có thể thấy rằng nếu chúng ta tiếp tục nói những vấn đề ở xa tâm "Trung Dung" thì lượng bạn đọc mà chúng ta phủ sóng được sẽ thấp hơn nhiều so với báo chí trong nước. Chúng ta có thể đổ lỗi cho bức tường lửa mà Đảng CSVN dựng lên, nhưng với trào lưu blog và diễn đàn đang nở rộ, thông tin đã dễ đến với bạn đọc hơn nhiều nhưng số người quan tâm tăng lên không đáng kể. Đó là do họ "dị ứng" (theo cách nói của các bác thân Cộng
Thật vậy, trong khi báo chí hải ngoại chậm thay đổi với thời cuộc, báo chí trong nước (trừ những tờ bị kiểm soát chặt chẽ như Công An, Nhân Dân hay Tạp chí Cộng Sản
Hình 3: Sơ đồ phân bố quan niệm và vị trí báo chí tương lai
Một BBC Việt Ngữ hay Talawas là một ví dụ đáng noi theo, và phải tránh càng xa càng tốt cách chống cộng cực đoan của Vietnam Exodus.
Trên đây tôi lấy báo chí nói chung làm đối tượng phân tích. Nhưng những phân tích đó cũng đúng cho các bài viết trên diễn đàn hay blog, những trao đổi giữa cá nhân với cá nhân hay thông điệp của tổ chức dân chủ. Nói tóm lại là, cực đoan là điều cần phải tránh, nói phải chú ý tới đối tượng đang lắng nghe, và cuối cùng là bàn về chính trị không phải là cách duy nhất để thay đổi tư duy chính trị
Subscribe to:
Posts (Atom)