Wednesday, January 10, 2007

Đêm qua em mơ gặp Bác Hồ

Đêm qua em mơ gặp Bác Hồ. (Không biết là điềm may hay điềm gở nữa)

Khi tỉnh dậy người em ướt đẫm. (Không biết là mồ hồi hay nước đái nữa)

Em mơ thấy mình đang lạc vào một cõi lạ, đen như hũ nút. Dùng chiếc điện thoại Sony Erricson giá 5 triệu rưỡi làm đèn pin, em lần mò trên con đường nhỏ.

Con đường rất dài và xung quanh phủ đầy cây cối, Thỉnh thoảng có những tiếng côn trùng kêu ri rỉ, tiếng dơi ăn đêm kêu chít chít, tiếng thảo quả rụng nghe lộp bộp.

Điện thoại của em yếu pin nên không nhìn xa được. Em chỉ biết bước những bước nặng nề, chờ đợi,.... bước những bước nặng nề, và chờ đợi....

Có tiếng "tủm" vang lên, xa xa nơi trước mặt. Chắc là có con nhái bén nào vừa nhảy xuống mặt hồ.

Không khí rất tĩnh mịch, thỉnh thoảng từng cơn gió rít qua kẽ lá, làm người run lên, không phải vì lạnh, mà vì sợ hãi và cô đơn.

Đột nhiên, có vừng sáng rọi qua kẽ lá, nó bay rất nhanh rồi dừng lại trên đỉnh đầu em. Trăng! Chưa bao giờ trăng tròn và đẹp thế...

Ánh trăng sáng đủ để nhìn đường, em gập nắp điện thoại và bỏ vào túi.

Bây giờ em mới có dịp chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nơi đây.

Một thế giới hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn hoang sơ, hoàn toàn tĩnh mịch. Mình là người đầu tiên và chắc cũng là người cuối cùng đặt chân đến mảnh đất này...

Và đột nhiên, em thấy.. Bác ngồi đó, dưới gốc cây sồi lá xum xuê rậm rạp.

Vậy hóa ra mình là người thứ hai!

Em tiến lại gần Bác. Trời ơi vị cha già kiêm người con xuất sắc của dân tộc Việt Nam, Bác giản dị quá, với chiếc áo Kaki mặc mười năm không rách và đôi dép cao su đi mười năm chẳng mòn.

- Bác!
- Cháu!
- Bác là... Bác Hồ thật sao?
- Cháu là... cháu là ai ấy nhỉ?
- Cháu không biết nữa. Lúc chiều nay cháu còn tên là Do nhưng bây giờ thì cháu không chắc lắm!
- Ngồi đi - Bác nói và em ngồi xuống một chiếc rễ lớn cạnh đó.

-------------------

- Đây là đâu?
- Xã hội cộng sản khoa học!
- Đẹp quá! Không ngờ nó có thật trên đời, vậy con người đâu?
- Chết hết cả rồi! Con người đã diệt vong để tiến lên cái xã hội này đây.

Trời ơi....! Con người đã diệt vong rồi ư? Trời ơi.....! Xã hội cộng sản đây ư?

Một phút yên lặng não nề....!

- Vậy tại sao bác ở đây?
- Chuyện này - Bác trầm ngâm hồi lâu rồi thở dài - dài lắm, cháu biết không? Mỗi con người đều có những ước mơ, và đó là thế giới riêng của họ. Khi chết đi linh hồn họ sẽ được sống về nơi đó.....
... Ta tin vào xã hội cộng sản, ta ước ao được sống trong xã hội cộng sản, vì thế khi qua đời linh hồn ta được sống về nơi đây. Ở đây không những có ta, mà linh hồn các cụ Các Mác, Enghen, Lênin, Mao Khựa, Kim Hàn, rất nhiều rất nhiều linh hồn những con người đã từng mơ ước cái xã hội này đều đang tồn tại ở đây.
.... Bây giờ những linh hồn ấy đang ngủ, khi sáng dậy họ lại kéo nhau ra "đấu tranh giai cấp" cả ngày...

- Họ có được đầu thai không?
- Chừng nào họ còn tin vào xã hội nơi họ đang tồn tại thì họ không được chuyển kiếp. Còn ta? Ta đã không còn tin vào nó nữa rồi. Ta muốn con người có thêm cơm ăn, có thêm áo mặc, trẻ em đều được đến trường, người già đều được phụng dưỡng, ta muốn con người sống làm chủ xã hội, chứ không phải bị xã hội làm chủ. Nhưng ta không ngờ cái xã hội ấy, cái giấc mơ ấy đẩy con người đến chỗ như thế này.
- Vậy là Bác còn có thể đầu thai?
- Đúng thế! Nhưng phỏng có ích gì? Ta muôn kiếp làm chính trị, vạn kiếp làm người Việt Nam. Hai cái đó khó dung hòa quá, nên ta ở lại đây. Chừng nào con người Việt Nam được thoải mái tham gia chính trị thì ta sẽ đầu thai chuyển kiếp. Bây giờ ta mà làm người Việt Nam thì ta sẽ phải tham gia chính trị, mà như thế ta sẽ vào tù. Vào tù Việt Nam thì khổ lắm. Bút không có, giấy không có thì ta biết viết "Việt Nam chi ngục trung nhật ký" vào đâu? Sống như thế đừng sống còn hơn.

...

- Đây là xã hội cộng sản khoa học ư? Nó có gì giống với trong sách thánh hiền nói đâu?
- Sao lại không? Này nhé Các Mác nói trong xã hội CSNT, không còn giai cấp nữa, không còn nhà nước nữa. Thử hỏi bây giờ con người chết hết cả rồi thì giai cấp vào đâu? Nhà nước vào đâu?
... Các Mác bảo trong xã hội này thế giới chung một mái nhà! Thì đúng rồi, mái nhà-không-có-ai-ở.
... Các Mác bảo trong xã hội này con người "làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu". Hai cái đó đều bằng không thì chẳng đúng hay ru?
... Lê nin bảo xã hội này "dân chủ gấp triệu lần dân chủ tư sản", thì đúng quá rồi. Làm gì còn dân đâu mà chủ?
... Lê nin nói trong xã hội này không còn trộm cắp, không còn giết người, không có hút hít, mãi dâm, ết, si đa, lậu, giang mai,.. các loại tệ nạn xã hội. Thì cháu cứ xem thử xem có đúng hay không?
Chung quy lại thì đây chính là xã hội cộng sản khoa học không sai một ly.

...

- Vậy tức là cháu đã chết rồi sao? Nhưng cháu có yêu quý gì cái xã hội này đâu mà lại sống về nơi này?
- Cháu chưa chết đâu, cháu chỉ đang nằm mơ thôi. Bác muốn nhắn cháu về nói với những ai đang nằm mơ về cái xã hội cộng sản khoa học này một tiếng: là đừng có ảo tưởng nữa, sẽ làm hại mình, hại con cháu mình đấy, vì ai còn tin vào cái xã hội này thì chết đi sẽ sống về nơi đây. Suốt ngày bị đấu tố, chỉ điểm, chửi bới, nhục mạ, "đấu tranh giai cấp" khổ lắm cháu ơi.

...
Suốt thời gian còn lại, em và Bác nói về thơ từ ca phú, về thư pháp, về văn hóa Việt nam. Bác tỏ ra khi vui, khi buồn...

Đột nhiên...

-- Ò Ó O
-- Tiếng gà!
-- Tiếng gà!
-- Giục quả na
-- Mở mắt
-- Tròn xoe.
-- Giục hàng tre
-- Đâm măng
-- Nhọn hoắt.
...
-- Giục Các Mác, Lênin
-- Giục Mao khựa, Kim Hàn
-- Đấu tranh
-- Giai cấp...

Bác bảo em:

- Cháu nên về ngay đi, vì nếu họ mà bắt được cháu sẽ quy cho cháu tội "địa chủ cường hào" mà chôn sống cháu đó. Cháu cứ men theo con đường lúc mới vào, rồi sẽ thấy một cánh cổng. Cháu đi qua đó sẽ được về nhà. Nhớ nhắn giùm bác những gì bác nói nhé...

Em cắm đầu cắm cổ chạy miết, vừa hay khi em đã chạy vòng qua một tảng đá lớn rồi, thì thấy có tiếng của "đội truy lùng địa chủ phong kiến":

- Ông HỒ!
- Ông ở đây nói chuyện với thằng nào?
- Có phải ông đang liên lạc với bọn tư bản phản động quốc tế không?
- Chừa cái thói bóc lột đi này!
- Chừa này, chừa này...

--------HẾT--------

No comments: